CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta


Phan_32

Phong Linh meo mắt, trừng hắn. “Đồ xấu xa!”.

Thần Hoàng nhìn nàng tức giận đi ra cửa, hắn tà ác nâng khóe môi lên, nơi này đúng mà một nơi làm việc rất tốt…….

Thật ra Phong Linh không có tài nấu nướng gì nhưng làm một chút món ăn gia đình đơn giản thì nàng vẫn biết làm. Nàng nhìn một vòng phòng bếp, nơi này cái gì cũng có, có cả thịt cá và trái cây. Nhìn cía này nàng hiểu chuyện này đã được tính toán từ sớm.

Nói thật, bụng của nàng cũng đang kêu gọi rồi, vội vàng vén tay áo lên làm. Nhưng càng nghĩ càng thấy tức, hắn ta là người đã tóm nàng đến nơi vắng vẻ không người này, tại sao nàng còn phải vội vàng làm cơm cho hắn ăn?

“Bốp”.

Nàng ném một món vào trong chậu, ngồi ở đó, gọi to. “Tiểu Nguyệt Tử, đến đây!”.

Chỉ nghe thấy trong phòng vang lên tiếng “Oanh”, giống như là có gì đó ngã trên mặt đất.

Sau đó Thần Hoàng xuất hiện ở cửa phòng bếp, gương mặt tuấn tú co quắp. “Nàng vừa gọi ta là gì?”.

Phong Linh cười một tiếng. “Tiểu, Nguyệt, Tử”. Nàng chỉ chỉ vào chậu rau. “Muốn ăn cơm thì tự nấu”.

Thần Hoàng nhướn mày, “Nàng bảo ta… nhặt rau?”.

“Dĩ nhiên, ta không thể gọi ngươi nhặt rau à?”. Phong Linh vỗ vỗ tay đứng lên. “Không muốn thì thôi, cùng lắm thì ta chỉ làm một phần, tự ta ăn là được rồi”.

Thần Hoàng khẽ nhếch môi, liếc nhìn nàng, lặng yên không tiếng động ngồi xuống.

Hắn mặc trên người bộ áo gấm không hề hợp với nơi này, thân hình cao lớn ngồi trên cái ghế nhỏ nhìn rất buồn cười.

Phong Linh nhịn cười, bắt đầu vo gạo.

“Này, cái này nhặt thế nào?”.

Thần Hoàng giơ rau cần lên hỏi.

“A, bấm cái ngọn đi, hái những cái lá kia đi”.

“Nhiều lá như vậy đều phải nhặt?”.

“Dĩ nhiên”. Phong Linh không nhịn được quở trách. “Các ngươi là những người có tiền, lúc ăn nhất định là không thấy sao nhưng mà người phục vụ các ngươi rất là mệt mỏi”.

Phía sau đột nhiên không nghe thấy tiếng động gì, Phong Linh quay đầu nhìn thấy hắn đang vùi đầu nghiêm túc nhặt rau.

Bất tri bất giác nụ cười tỏa ra trên gương mặt nàng.

Sau khi nấu nước, nàng đi thái thịt.

“Chậc chậc chậc, đây là thịt băm sao vẫn như cục thịt vậy?”.

Bên cạnh đột nhiên có một giọng nói phê bình và cười nhạo.

Phog Linh không vui liếc nhìn hắn một cái. “Không hài lòng thì ngươi đến mà thái đi”.

Thần Hoàng cười một tiếng, nhận lấy dao từ tay nàng, ngón tay xinh đẹp đè lên miếng thịt, chỉ thấy dao nhanh chóng hạ xuống, từng miếng từng miếng được cắt mỏng và chỉnh tề. Hắn tranh công nói. “Sao, đẹp hơn nàng chứ?”.

Phong Linh không phục nói. “Ngươi là người trong giang hồ, tất nhiên là dùng dao giỏi rồi”.

“Những người giang hồ như ta vẫn còn có một điểm tốt”.

“Cái gì?”.

“Đối với vợ rất tốt”.

Chương 144: Có bản lĩnh thì nàng cứ chạy, ta không ngăn cản

Một lúc sau, hai món mặn, một món canh.

Thần Hoàng vội vàng cầm đũa, đầu tiên ăn một miếng rau cần, sau đó gật đầu một cái. “Ừ, không tệ, bởi vì có sự ra tay của ta nên món rau cần này ngon hơn rất nhiều”.

“Ngươi nêm muối hay nêm đường? Cũng bởi vì ngươi ra tay? Nói thế mà cũng nói được?”. Phong Linh bưng hai bát cơm đến.

“Đó là sự thật mà, đây là lần đầu tiên bản thái tử xuống bếp đấy, Phong Tam Nương, nàng là người có lộc ăn”. Dung mạo Thần Hoàng xinh đẹp còn làm người ta thèm nhỏ dãi hơn là thức ăn trên bàn. Phong Linh cũng không rảnh để ngắm, nàng vùi đầu vào mâm thức ăn. Nàng nghĩ rất rõ ràng rồi, một thứ có dinh dưỡng giúp cho cơ thể nàng khỏe mạnh, còn một thứ thì không đáng kể.

“Kêu la cái gì, ăn nhiều rau cải một chút có thể giúp cho ngươi trổ mã được đấy”. Phong Linh gắp rau cần, đậu phụ vào bát hắn, còn thịt và thịt gắp hết vào bát mình.

Thần Hoàng ăn cũng rất kén chọn nhưng bất cứ thứ gì Phong Linh gắp cho hắn, hắn đều vui vẻ mà ăn toàn bộ.

Chỉ một lúc sau toàn bộ thức ăn trên bàn đã chui vào bụng của hai người, Phong Linh múc hai bát canh đưa hắn một bát, vừa uống vừa hỏi. “Khi nào thì ngươi đưa ta rời khỏi đây?”.

Thần Hoàng ngước mắt lên nhìn nàng một cái. “Lúc ăn cơm không được nói chuyện”.

“Sụp”. Phong Linh lại uống một hớp, trầm ngâm, nói. “Ta không muốn hắn lo lắng”.

“Bộp”.

Thần Hoàng bỏ bát cơm xuống, đứng dậy. “Bản thái tử mệt mỏi rồi, buồn ngủ, nàng dọn dẹp đi”. Nói xong xoay người vào phòng.

“Ta đâu phải là người làm của ngươi, sao phải nghe lời ngươi?”.

“Không dọn dẹp cũng không sao, buổi tối sẽ có gấu và sói đến giúp nàng”.

“………”.

Phong Linh đi vào trong sân, chọn thùng nước giếng, cật lực xách lên, sau đó nàng tức giận ngồi rửa chén trong sân, trong lòng tính toán không biết làm sao để rời khỏi đây? Dạ Vô Hàm phát hiện ra không thấy nàng nhất định sẽ rất lo lắng.

Nhưng nhìn bốn phía xung quanh đều là núi hoang, chỉ có một ngôi nhà ở đây. Ngay cả phương hướng nàng cũng không nhận biết được, muốn trốn đi thì phải làm sao đây? Suy đi nghĩ lại, chỉ có Thần Hoàng là biết lối ra, nhất định nàng phải làm công tác tư tưởng cho hắn để lạc đường còn biết lối quay lại!

Sau khi quyết định, nàng nhanh chóng dọn dẹp xong tất cả sau đó đi vào trong phòng.

Thần Hoàng đang nằm trên giường rôi, bỏ áo khoác ngoài ra, nhìn hắn xinh đẹp như con hồ ly. Phong Linh bước qua vài bước, ngồi xuống ghế đối diện. “Này, chúng ta nói chuyện một chút đi”.

Thần Hoàng khép nửa con mắt, lười biếng nghiêng mắt nhìn nàng. “Nàng muốn đi ta không cản, có bản lĩnh thì nàng cứ tự ra khỏi ngọn núi này. Không có bản lĩnh thì nàng cứ ngoan ngoãn ở lại đây. Nàng ngồi cầu người giúp đỡ, không giống tác phong của Phong Tam Nương.

Một câu nói thôi làm Phong Linh nghẹn lại, nàng chưa kịp mở miệng đã thua khí thế của hắn.

“Dạ Tàn Nguyệt, ngươi nói gì thế, là ngươi dẫn ta đến chỗ này đấy?”.

“Cho nên ta càng không thể thả nàng đi được”.

“Tại sao?!”. Phong Linh nổi giận. “Ngươi giam giữ ta ở đây cũng đâu có lợi gì cho ngươi?”.

“Có nhiều cái tốt lắm”. Thần Hoàng nghiêng người sang, một tay chặn đầu, nháy nháy mắt. “Ta rất vui vẻ khi nhìn thấy nàng nổi giận nhưng ta càng vui vẻ hơn khi thấy bộ dạng phát điên khi tìm nàng”.

“Này, ngươi sao lại không thiện lương vậy?”.

“Ha ha, nếu như thiện lương có thể làm nàng thích ta vậy thì ta không ngại làm một người tốt? Nhưng nếu không thể vậy thì sao ta lại phải làm một người tốt?”.

“Dạ Tàn Nguyệt, ngươi nhất định phải làm ta hận ngươi sao?”.

“Muốn yêu ra sao, muốn hận như thế nào ta để nàng lựa chọn. Nếu như nàng lựa chọn hận thì ta cũng không có cách nào cả. Ha ha, không thương cũng không hận chỉ như một người khách qua đường xuất hiện trong cuộc đời nàng. Như vậy thì ta thà để nàng hận ta”.

Phong Linh hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn sự tức giận. Miệng người này đúng là độc.

“Được! Ta không cầu ngươi…… ngươi nói đúng, ta, Phong Tam Nương, khinh thường phải đi cầu người khác!”. Phong Linh đứng lên, ngạo nghễ nâng cằm. “Tự ta đi được!”.

Thần Hoàng làm tư thế “mời”, nói. “Cửa ở bên kia, xin cứ tự nhiên”. Hắn lười biếng nằm trên giường, lật người ngáp một cái.

“Hừ”. Phong Linh đi đến cửa, đi về phía núi.

Rõ ràng là giữa trưa nhưng nhiệt độ trên núi lại rất thấp, ngay cả ánh mặt trời cũng không chiếu vào được.

Bốn bề yên tĩnh đến đáng sợ, không có tiếng chim hót, không có tiếng côn trùng kêu, Phong Linh chỉ nghe thấy tiếng “răng rắc” từ cành khô trên đất.

Đột nhiên, dưới lòng bàn chân như có vật gì đó lướt qua.

Mềm mềm, lại có tốc độ nhanh.

Phong Linh dựng tóc gáy, nàng không dám cử động, cứng ngắc cúi đầu xuống, mặt chuyển thành màu xanh lá.

Một giây, hai giây, ba giây.

“Rắn!!!!”.

Nàng chạy thục mạng về phía trước, không chạy được mấy bước lại dừng chân.

Trước mắt nàng có hơn mười con rắn, con thì treo mình trên cây, con nằm trên tảng đá, con thì nằm dưới chân nàng.

“Má…. Má ơi……”. Nàng không dám ở lại đây nữa rồi, quay đầu chạy như điên theo đường cũ, một đường chạy như điên về phía ngôi nhà duy nhất trong núi. Đẩy cửa ra, la người trên giường. “Dạ Tàn Nguyệt! Ở đây có rắn! Rất nhiều rắn! A, trời ơi, trời ơi, tất cả đều là rắn!”.

Thần Hoàng liếc nhìn nữ nhân bị dọa sắp điên, nhẹ nhàng nói ba chữ. “Ta biết rõ!”.

Phong Linh tức giận, “Ngươi cố ý phải không?”. Hắn nào người này cứ mặc cho nàng ra ngoài!

Thần Hoàng ngồi dậy, chỉ ra ngoài. “Đây là Xà sơn (= núi rắn), trên núi không có động vật nào ngoài rắn, tất cả đều là rắn, hơn nữa con nào cũng có độc. Trên ngọn núi này chỉ có căn phòng này là an toàn, nếu như nàng có bản lĩnh chạy đi thì cứ thử là được”.

Phong Linh tức muốn chết, người xấu xa như vậy, tại sao ông trời còn để lại trên đời, sao không thu phục hắn!

Đột nhiên Thần Hoàng đến trước mặt nàng, hít hít vài cái.

“Làm gì vậy?”. Phong Linh cúi đầu ngửi mình một cái. “Ư…..”. Nàng chán ghét quay mặt đi, vừa rồi nàng ở trong bếp, cả người dính mùi dầu mỡ, bây giờ chạy đi chạy lại, cả người toàn mồ hôi, mùi rất không chịu được.

Thần Hoàng đứng dậy. “Ta đi nấu nước cho nàng tắm”.

“Không!”. Phong Linh cảnh giác nhìn hắn. “Ta như vầy tốt lắm! Ta không cần tắm!”. Nói xong, nàng vội vàng bá chiếm cái giường.

Thần Hoàng nhún nhún vai. “Tùy nàng, dù sao thì ta cũng phải tắm”. Đi được vài bước hắn quay người lại. “Nàng không được rình coi đâu đấy!”.

“Ai muốn nhìn ngươi, ta còn sợ bị đau mắt hột đấy!”.

Phong Linh ngồi trên giường, trong đầu đều là lời nói lúc nãy. Trời ơi, từ nhỏ đến lớn nàng sợ nhất là nó, bây giờ còn thấy nhiều như vậy! Cứ nhớ đến khắp nơi đều là rắn, nàng rùng mình, đánh chết nàng cũng không dám chạy ra ngoài!”.

Lúc này trong sân truyền đến tiếng nước chảy “tách tách”, rất chậm, không thành một loại âm thanh.

Hắn đang tắm?!

Đây là phản ứng đầu tiên của Phong Linh.

Sau đó, trong đầu phản xạ có điều kiện hình ảnh hắn cởi quần áo…….

Phong Linh vội vàng lắc đầu một cái, hất những suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Sau đó đám rắn đó lại xuất hiện trong đầu…….

A —— Nàng điên cuồng lắc lắc đầu, bên ngoài có tiếng nước chảy, không thấy rắn mà lại xuất hiện hình ảnh của tên Thần Hoàng yêu nghiệt…….

Cuối cùng Phong Linh thỏa hiệp với chính mình, nàng tình nguyện phát huy sức tưởng tượng về hắn, không suy nghĩ đến những con rắn kia!

Chương 145: Làm chuyện nam nhân đều muốn làm

Lúc Thần Hoàng tới, Phong Linh đã ngủ rồi, hắn liếc nàng một cái, không nói hai lời liền ôm nàng ra khỏi phòng.

Phong Linh ngủ không ngon, vừa động đã lập tức tỉnh, “Này! Ngươi làm gì thế?”

Thần Hoàng không nói lời nào, đi vào sân, trực tiếp ném nàng vào thùng gỗ to.

“Ưmh......” Phong Linh bị sặc nước, vội bò lên, không ngừng khụ, “Ngươi điên rồi sao?!”

“Tắm!” Thần Hoàng bỏ lại những lời này xong quay người vào phòng.

Phong Linh nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, giận đến vỗ xuống mặt nước, bá đạo! Đáng ghét!

Nước ấm rất thoải mái, Phong Linh không nhịn được ngồi ngụp vào nước, trên mặt nước còn có hoa khô thơm ngát, nàng lén lút nhìn nhìn vào phòng, sau đó nhanh chóng cỡi quần áo ra, nhưng bọc ngực vẫn không dám cởi, tháo tóc, thích thú tắm.

Cuối cùng, nàng tắm xong, nhưng vừa định đứng dậy lại phát hiện một sự thật vô cùng tàn khốc!

Nàng không có quần áo thay!

Đống quần áo kia đã ướt sũng, sớm bị nàng ném trên đất, bẩn thỉu không thể lượm về mặc lại được, nhưng nếu không mặc, nàng sẽ phải để trần chạy vào phòng!

“A! Đúng là óc heo mà!”

Đúng lúc này, Thần Hoàng đột nhiên xuất hiện tại cửa phòng, tay cầm một bộ quần áo sạch sẽ, nháy mắt trêu tức nàng, “Nếu nàng cầu ta....., ta sẽ suy nghĩ việc đưa cho nàng.”

Phong Linh “A!” một tiếng, ngồi vào trong nước lại, hai tay ôm ngực, “Ngươi đừng tới đây!”

“Ồ, vậy được rồi, xem ra nàng không cần.”

Thần Hoàng vừa muốn đi, Phong Linh vội gọi, “Chớ đi! Đưa quần áo cho ta!”

Hắn xoay người, cười câu hồn, “Giọng điệu này không giống giọng điệu đang cầu người.”

Phong Linh nhìn hắn chằm chằm, thì thầm trong miệng, “Tiểu nhân!” Sau đó, điều chỉnh hô hấp, lập tức đổi thành mỉm cười thành khẩn, “Thái tử điện hạ, phiền chàng đưa quần áo cho ta, cám ơn!”

Thần Hoàng làm bộ gật đầu một cái, “Ừ, thái độ này còn chấp nhận được.” Hắn đi tới, nhưng Phong Linh vội nói, “Này, đừng tới đây, ngươi ném cho ta là được!”

Thần Hoàng nhún nhún vai, ném qua, Phong Linh tiếp được, vội nói, “Ngươi vào phòng trước đi, ta muốn mặc quần áo!”

“Không thành vấn đề!” Thần Hoàng dễ tính xoay người, đảo mắt, cho dù hắn muốn nhìn cũng không gấp nhất thời, cơ hội còn nhiều lắm!

Phong Linh nhanh chóng mặc đồ vào, xong xuôi thoải mái về phòng.

Trên người nàng chính là quần áo của Thần Hoàng, rất lớn, rất dài, lượt thượt trên đất. Tóc nàng còn ướt, khiến lưng áo bị ướt nhẹp, làm nổi lên đường cong vòng eo của nàng.

Tắm rửa xong, vấn đề mới lại xuất hiện.

Nơi này chỉ có một phòng ngủ, hay nói cách khác, hai người sẽ phải ngủ chung một phòng!

Phong Linh đứng giữa nhà, vén tay áo, nhún nhún chân, “Chúng ta nói thẳng đi, Dạ Tàn Nguyệt, ngươi muốn nhốt ta đến khi nào?”

“Nhốt đến khi nào nàng yêu ta thì thôi.” Hắn cười quyến rũ, khiến Phong Linh nhìn thấy rợn cả tóc gáy.

Có những lời mặc dù tàn khốc, nhưng nàng nhất định phải nói, “Vậy ngươi hết hi vọng đi, ta sẽ không yêu ngươi.”

“Ha ha,” Thần Hoàng không nổi giận, chẳng hề để ý nói, “Vậy nàng chuẩn bị sống cả đời với những chú rắn đáng yêu này đi.”

“Ngươi.........”

Nhất thời, trong phòng yên tĩnh lại, so xem mắt ai có lực sát thương hơn. Về sau Phong Linh lại bắt đầu phiền não, đi lòng vòng trong phòng, “ Được rồi, ngươi nói đi, phải thế nào mới có thể thả ta đi?”

“Cái này......” Thần Hoàng nghiêng đầu trầm ngâm, hai mắt lóe ra ánh sáng tà ác không gì sánh kịp, “Nếu nàng có thể tích cực chủ động lấy lòng ta, phục vụ khiến ta sảng khoái, có thể ta sẽ suy nghĩ đến việc thả nàng đi, hơn nữa, vô cùng có khả năng sẽ tự mình tiễn nàng trở về Hàm Vương Phủ nha.”

“Ta phi!” Phong Linh tức điên, nghiến răng nghiến lợi nói, “Có tin hay không ta cắt tiểu JJ của ngươi, bảo đảm ngươi càng sảng khoái!”

Thần Hoàng ngã xuống giường, “Đến đây dùng hết sức mà chà đạp ta đi!”

Phong Linh điên tiết, tên này quả là không thể nói lý, đánh lại đánh không thắng, nói chuyện với hắn chỉ có hộc máu thôi!

Nàng đi vòng vòng vài vòng, sau đó chạy ra ngoài phòng. Nàng nhất định phải tỉnh táo, không thể bị hắn tức xỉu được, phải dùng trí để thắng hắn!

P/s: Nếu như nàng thật sự có trí.

Chẳng mấy chốc, trời dần tối, bốn phía là núi hoang càng thêm quỷ dị, Phong Linh đã ngồi trong sân hơn nửa ngày, vẫn không nghĩ ra được chiêu nào. Nàng xoa xoa cánh tay, vừa nhớ tới xung quanh đây đều là rắn độc, không dám ngồi ngoài này nữa, đứng dậy vào phòng.

Nàng vừa vào phòng, liền ngây ngẩn cả người.

Tên kia đâu?

Thần Hoàng tựa như đã biến mất, trong phòng ngoài phòng không một bóng người. Kỳ lạ, nàng ngồi ở cửa phòng, nếu hắn rời đi nàng phải biết chứ!

Mặc kệ thế nào, này xem như là việc vui, nhưng Phong Linh cười chưa tới 3 giây, đã xụ mặt xuống, sợ hãi trong lòng bị phóng đại vô hạn, ngộ nhỡ những con rắn kia chạy vào thì phải làm sao? Ngộ nhỡ nơi đây có thú hoang? Ngộ nhỡ có kẻ ác? Ngộ nhỡ......xuất hiện quỷ?

Phong Linh vội vàng vọt vào phòng bếp, lấy dao chặt thịt để dưới đầu gối, nàng nhảy lên giường, núp ở góc, hai mắt chăm chú nhìn ra cửa.

Trời càng ngày càng tối.

Phong Linh cứ ngồi đó, mí mắt nhíp lại, nhưng vẫn không dám ngủ, ai biết sẽ có rắn bò lên giường hay không? Nàng cứ như vậy, nỗ lực, giùng giằng, cuối cùng.......ngủ thiếp đi.

Trong mơ, nàng thấy một con rắn thật lớn đang cười gằn với nàng, sau đó, từ từ bò qua. Nàng muốn hét to, nhưng hét không được, muốn chạy trốn, chân lại không động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn con rắn to kia quấn lên người nàng, rồi há cái miệng to của nó ra........

Nàng sợ run cả người, mở choàng mắt.

Trên người thình lình bị đè nặng nói cho nàng biết, chuyện này........ Chuyện này........ Có thể không phải là mơ!

Phong Linh sợ đến choáng váng, đạp loạn, kêu to, “Đừng ăn ta, đừng ăn ta! A! Mau tránh ra!”

Đỉnh đầu truyền đến một tiếng rên, nàng ngẩn a, dừng giãy giụa, “Dạ Tàn Nguyệt?”

“Nàng thiệt là, ngủ mà cũng không yên nữa.” giọng nói quyến rũ của Thần Hoàng vang lên.

“Ngươi....” vốn Phong Linh muốn hỏi hắn lúc nãy đi đâu, nhưng nhận ra việc hắn đang làm, giận đẩy hắn ra, “Tên sắc lang này, ngươi làm gì!?”

Thần Hoàng thoải mái cười, “Làm chuyện nam nhân đều muốn làm.”

“Khốn khiếp!” Phong Linh định vung một cái tát, lại bị hắn nắm chặt tay. Hắn mập mờ đến gần, “Buổi trưa ăn đơn giản quá, giờ muốn đổi món.”

“Ngươi....... Ngươi đừng làm bậy nha, dù gì, ta vẫn xem ngươi là bạn, đừng để ta phải hận ngươi, được không?”

Chương 146: Hắn có muội muội sao

“Ta đã nói rồi, nàng muốn yêu như thế nào, hận như thế nào, muốn ta làm một người tốt sao, ta khinh thường làm”.

Thần Hoàng cường thế chặn nàng lại, bàn tay di chuyển trên người nàng. “Nam nhân thích nữ nhân, cuối cùng cũng sẽ đến bước lên giường, ta sẽ không ngụy trang thành tình thánh, rõ ràng ta rất muốn nàng còn phải cố gắng nhẫn nhịn, nhìn nàng bị nam nhân khác mang đi!”.

Nói xong hắn tháo trường sam trên người nàng ra lộ ra áo ngực màu hồng viền hoa ren.

“Dạ Tàn Nguyệt! Nếu như đây chính là cách yêu của ngươi vậy thì tình yêu của ngươi quá tàn nhẫn và ích kỷ!” Phong Linh giùng giằng, rống giận.

“Ta chưa từng nói rằng ta sẽ yêu một cách cao thượng”. Thần Hoàng lại khống chế được nàng, sau đó hắn bỏ y phục trên người mình. Mặc dù hơi gầy nhưng nhìn hắn rất tráng kiện, dán lên làn da nóng bỏng của nàng, bá đạo hôn lên môi nàng.

“Ưm….. Đáng chết! Cút ngay!”. Phong Linh há mồm ra cắn, Thần Hoàng lại chuyển tay nắm được cằm của nàng, ép nàng mở miệng. Đôi môi bị nàng cắn rách, máu cũng chảy ra ngoài. Thần Hoàng cũng không hề tức giận mà tà mị cười một tiếng. “Vừa hay ta có thể mang vết thương này gặp Dạ Vô Hàm nói cho hắn biết đây là ấn ký lúc chúng ta kích tình nàng để lại trên người ta”.

“Ngươi! Ngươi là đồ xấu xa! Ngươi là tên khốn kiếp! Hạ lưu!”. Phong Linh liều mạng giãy giụa, nam nhân trên người đè hai vai nàng lại, khuôn mặt hoàn mỹ vô khuyết tràn đầy màu đỏ **. Hắn như vậy làm Phong Linh cảm thấy sợ hãi. “ Ngươi đừng tàn nhẫn với ta như vậy được không? Ta thật sự không muốn hận ngươi, thật sự không muốn…………”.

Thần Hoàng cau mày lại, cười lạnh. “Nàng yêu hắn như vậy sao?”.

“Phải, ta thích hắn”. Phong Linh cắn môi. “Ta không biết ta thích hắn từ lúc nào, ta chỉ biết là ta thích người đàn ông này”.

Ánh mắt của hắn lạnh dần, lóe lên ánh sáng như dã thú muốn nổi giận, hắn chỉ nhìn chằm chằm nàng, cũng không làm gì hết. Phong Linh cũng không giãy nữa nhưng nước mắt thì không cầm được, cứ chảy.

Hắn chợt đứng dậy, khoác trường bào lên người. Hắn đứng trong phòng tạo cảm giác như bóng dáng cô đơn.

Phong Linh ngồi dậy, dùng chăn quấn quanh người. “Không phải là ta cố ý làm tổn thương đến ngươi, nhưng đáng chết là cho dù có người bị tổn thương vì ta thì ta cũng sẽ không thèm quan tâm đến sống chết của họ nhưng mà ngươi thì khác, ta không hi vọng ngươi bị tổn thương. Từ khi vừa gặp, cho dù ngươi là Thần Hoàng hay Nguyệt Nguyệt thì ta luôn coi ngươi như bằng hữu, không phải người lạ………”.

Một bóng dáng chậm rãi chuyển động, đôi mắt như thú nhìn nàng. “Chỉ vì từ ‘bằng hữu’ của nàng mà muốn ta thành toàn cho nàng sao?”.

Phong Linh lắc đầu một cái, nghẹn ngào nói. “Ngươi yêu ta nhưng không có được sự đáp lại, ta rất xin lỗi. Nhưng mà nếu như ngươi tổn thương ta… ta sẽ hận ngươi!”. Nàng ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn hắn. “Ta tin tưởng, nếu như ngươi thật sự yêu ta thì ngươi sẽ không hi vọng bị ta hận ngươi”.

Hắn cười lạnh, ngoái đầu nhìn lại. “Thì ra cái giá của làm người tốt lại cao như vậy”.

Sau đó hắn xoay người bước ra ngoài. Trong sân truyền đến tiếng bước chân, sau đó không còn tiếng gì nữa.

Nàng cũng không nhớ đêm đó sao mà nàng lại có thể sống bình yên được. Phong Linh chỉ cảm thấy cả người nóng lên, mơ mơ màng màng. Lần nữa mở mắt ra, cô hét lên một tiếng, nhảy từ trên giường xuống. “Rắn!”.

Nàng sợ hãi đến nỗi động cũng không dám động, không biết từ khi nào trong phòng có mấy con rắn, bò trên giường, trên bàn, còn có cả trên tường.

Phong Linh sợ ngây người, không phải là hắn nói chỗ này rất an toàn, rắn cũng sẽ không bò vào sao?

Chẳng lẽ hôm qua hắn tức giận quá nên muốn thả rắn vào cắn chết nàng?

Không, sẽ không, Phong Linh bỏ suy nghĩ này đi. Cho dù Thần Hoàng xấu tính như thế thì cũng không là một kẻ tiểu nhân như vậy.

Nàng không dám đứng yên nữa, chân trần chạy trong sân, trong nháy mắt, nàng hóa đá.

Trong sân toàn rắn là rắn, tất cả đều nằm như phơi nắng. Phong Linh muốn thét chói tai nhưng trong cổ họng không phát ra một chút âm thanh nào. Nàng đã nghĩ đến n kiểu chết nhưng mà nàng không nguyện ý nhất là bị rắn cắn chết.

Nàng khóc không ra nước mắt, nàng không dám động đậy, chỉ có thể nhỏ giọng nghẹn ngào. “Dạ, Dạ Tàn Nguyệt…. Ngươi đang ở đâu… Chỗ này có rắn……..”.

“Ngươi có quan hệ rất tốt với Nguyệt sao?”.

Một giọng nói dịu dàng đột ngột vang lên.

Phong Linh giật mình quay đầu lại, chỉ thấy một nữ tử mặc áo trắng xinh đẹp như thiên tiên. Nàng ta rất đẹp, không phải là một sắc đẹp phàm tục. Phong Linh ở cổ đại đã từng gặp rất nhiều mỹ nhân, giống như Diêu Ngọc hay là Tiêm Vũ nhưng so sánh với nàng ta thì hai người kia không thể sánh được vì sắc đẹp của hai người kia chỉ là dong chi tục phấn, còn nữ nhân trước mặt thì như tiên tử.

Nhưng mà da nàng ta tái nhợt, đâu đâu cũng lộ ra vẻ yếu ớt bệnh tật. Không giống như Dạ Mặc Cảnh, người này ốm yêu như Vampire còn nàng ta thì suy yếu làm người ta hận không thể ôm lấy nàng ta.

Nhưng mỹ nhân bệnh (bệnh tật) này lại xuất hiện ở đây thật kỳ lạ. Nhất là nàng ta còn hỏi quan hệ của nàng và Dạ Tàn Nguyệt, càng kỳ quái hơn.

Phong Linh vừa nhìn rắn vừa run run hỏi. “Ngươi… Ngươi là ai?”.

“Ngươi trả lời vấn đề ta hỏi trước đi”. Giọng nàng ta không lớn, có chút lạnh nhạt.

“Làm ơn đi, nhìn một đống rắn như thế này, bảo ta phải trả lời vấn đề của ngươi như thế nào?”.

Nữ nhân kia không lên tiếng, đi đến, những con rắn đi tự động tránh ra nhường đường cho nữ nhân kia, hình như chúng rất sợ dính vào nàng. Phong Linh đột nhiên hiểu được, nhíu mày, nghi ngờ hỏi. “Những con rắn này là cô gọi ra?”. Như vậy thì nàng ta đến chỗ này vì Dạ Tàn Nguyệt? Sau đó coi nàng như tình địch của nàng ta?

Vậy thì nàng xui xẻo rồi! Tại sao chuyện kỳ quặc như thế nào nàng cũng đụng phải vậy?

Nàng ta nhìn Phong Tam Nương từ trên xuống dưới, cười nhạt. “Chắc ngươi là Phong Tam Nương phải không?”.

“Ngươi hiểu lầm rồi, quan hệ giữa ta và hắn không như ngươi nghĩ đâu”. Phong Linh vội vàng giải thích.

Nàng ta lắc đầu một cái. “Nhưng mà hắn thích ngươi”.

Phong Linh ngẩn ra vội nói. “Hắn thích ta đó là chuyện của hắn, ngươi không thể đem những cái đó tính lên đầu ta chứ”. Trong lòng thì cầu nguyện, làm ơn, làm ơn đuổi những con rắn này đi.

“Đúng rồi, ngươi là ai?”.

Nữ nhân cười cười, Phong Linh rốt cuộc đã hiểu cái gì là cười một tiếng khuynh thành rồi.

“Dạ Lạc Dao”.

Dạ?

Phong Linh ngẩn ra. “Ngươi cũng họ Dạ?”.

“Ta là muội muội của Nguyệt”.

Phong Linh há miệng, mãi vẫn không nói được gì. Cái loại quan hệ phức tạp này có lẽ đã vượt qua khỏi phạm vi nàng phân tích được.

Đột nhiên nàng nghe thấy một tiếng tiêu bén nhọn, rất chói tai nhưng những con rắn kia như bị cái gì quấy nhiễu, bò toán loạn, chỉ một lúc sau trong sân không còn con nào.

Dạ Lạc Dao mỉm cười. “Hắn đến”.

Phong Linh còn chưa kịp nói, thần kinh lại căng thẳng, ánh mắt nhìn vào người đang đến……..

Chương 147: Lại gặp sát thủ tiên sinh

“Lạc Dao?”.

“Nguyệt”

Dạ Lạc Dao tiến lên cười nói.

Vậy mà đôi mắt tà ác đang nhìn nàng bây giờ lại tựa như mặc ngọc, ít đi một chút tà khí mà nhiều hơn một chút ôn hòa.

Thần Hoàng như vậy là lần đầu tiên Phong Linh được thấy.

Hình ảnh hai người đứng bên nhau, chỉ có một chữ, đẹp! Nam nhâ tà mị câu hồn nữ nhân thanh tân thoát tục. Với ánh mắt bà mối chuyên nghiệp của Phong Linh thì hai người này là trời sinh một đôi! Nếu ai thất đức ngăn ở giữa hai người này thì phải dùng nước miếng để dìm chết.

“Làm sao muội lại đến đây?”.

“Là muội bảo A Tinh dẫn muội đến”.

Thần Hoàng nhíu mày không vui, Dạ Lạc Dao khoác cánh tay hắn. “Nguyệt, huynh tức giận à? Bởi vì muội không nghe lời huynh, bảo A Tinh dẫn muội đến đây?”.

“Không”. Ánh mắt Thần Hoàng lướt qua nàng, nhìn nữ nhân đứng trợn tròn hai mắt ở đằng sau.

Dạ Lạc Dao rũ hai mắt xuống, tiến sát vào ngực hắn, nhỏ nhẹ hỏi. “Nữ nhân này chính là người huynh muốn cưới?”.

Thần Hoàng thu hồi ánh mắt, đáp một tiếng. “Ừ”.

Phong Linh nhìn thấy động tác thân mật của hai người thì kinh ngạc, đây là tình yêu huynh muội cấm kỵ!!! Ôi mẹ nó, đúng là tin nóng! Thì ra Thần Hoàng nói không sai, khẩu vị của hắn đúng là rất nặng, ngay cả muội muội cũng không bỏ qua?! Phong Linh thầm mắng trong lòng, Cầm thú!


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57
Phan_58
Phan_59
Phan_60
Phan_61
Phan_62
Phan_63
Phan_64
Phan_65
Phan_66
Phan_67 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
XtGem Forum catalog